Popular Posts

Monday, April 23, 2012

Cho con bú mẹ và cho con ăn bình Hôm nay con gái tròn năm tháng tuổi! Mới đây thôi mẹ trở dạ đau bụng và sau gần 16 tiếng vượt cạn, con cất tiếng khóc đầu tiên chào đời. Vậy mà giờ đây con gái mẹ đã biết lật, bi bô, cười, nhún nhảy, phởn khi ăn no và khó chịu khóc inh ỏi lên khi chưa kịp ăn. Ôi thời gian trôi qua thật là nhanh và mẹ yêu con thêm chút mỗi ngày! Hôm nay ngồi ôn lại kỉ niệm lúc mới có con, và dẫn đến việc cho con ăn. Lúc con mới sinh, mẹ đã cho con bú ngay ở bệnh viện. Nhìn đôi môi con chúm chím mút mút, mẹ thật hạnh phúc. Và mẹ đã từng nghĩ tại sao mọi người lại nói cho em bé bú là khó khăn cơ chứ! Mẹ đã thật nhầm. Khi mang con về nhà rồi, mẹ vẫn tiếp tục cho con bú nhưng sao mẹ lại đau thế. Mấy ngày đầu sữa mẹ chưa về, và khi con bú thì mẹ rất đau. Đầu ti rát, ửng đỏ, xưng to và có khi còn bị chảy máu. Và mỗi lần con ti mẹ lại bị co dạ con, thế là lại thêm một cái đau. Thế nhưng mẹ vẫn cố chịu đau và quyết định cho con bú mẹ. Cuối cùng sau 1 tuần, mẹ cũng đỡ hơn rất nhiều vì bôi kem Lansinoh và con cũng ti mẹ. Con ti mẹ có một số vất vả vì mẹ không có kinh nghiệm. Có những lúc mẹ ra nhiều sữa quá mà không biết lấy tay chặn ti lại cho sữa không ra nhiều làm con khóc. Và khi sữa ra bình thường thì con ti có tầm 5 phút là con lăn ra ngủ. Mẹ cù chân cù người, thay bỉm cho con nhưng con cũng không chịu dậy và ăn thêm. Mẹ chỉ sợ con đói vì theo bác sỹ và sách khuyên là em bé nên bú tầm 10 đến 20 phút. Sau tầm 1 tiếng hay tiếng rưỡi con lại ọ ọe dậy và đòi ăn. Ban ngày thì không sao nhưng ban đêm thì mẹ không chợp mắt được phút nào. Bố hươu có muốn dậy giúp mẹ cũng không được vì bố cũng không làm gì được cả. Mệt thì mẹ chịu được nhưng lo là con không ăn no thì mẹ luôn sợ. Vì mẹ cũng không có kinh nghiệm nên mẹ mới sợ như vậy, chứ bình thường ra thì nếu mẹ kiên trì cho con ti như thế thì càng về lâu con càng ăn nhiều thêm. Cuối cùng mẹ quyết định vắt sữa để cho con ăn bình thêm về đêm. Làm như vậy sẽ có một số điều lợi. Thứ nhất, bố mẹ biết được lượng con ăn là bao nhiêu (và mẹ rất vui khi con ăn hết sạch 2 oz). Thứ hai, khi cho con ăn bình về đêm, con ngủ lâu hơn (3 tiếng), và như thế thì mẹ cũng chợp mắt được chút xíu. Thứ ba là khi con ăn bình thì bố có thể cho con ăn, và như vậy thì mẹ cũng có thể ngủ để lấy sức và để có thêm sữa. Thế là trong suốt gần 3 tháng đầu, mẹ cho con bú và ăn bình. Mẹ cứ cho con bú xong lại hì hục vắt sữa, nên thực ra cuối cùng mẹ cũng vẫn không ngủ được là mấy vì làm xong cũng lại gần đến giờ con ăn tiếp. Vắt sữa cũng mất nhiều thời gian và công sức, và không tiện bằng khi cho con ti luôn vì không phải rửa rồi khử trùng bình gì hết. Càng về sau thì bé hươu của mẹ càng ăn bình nhiều hơn và ti mẹ ít hơn. Việc này dễ giải thích thôi vì ăn bình con không phải mút mạnh khi khi ti mẹ! Đến tháng 4 thì có lẽ con "cai" ti mẹ rồi. Thậm chí có lúc nhìn thấy ti mẹ, mắt mũi con nhắm tịt vào và khóc to. Lúc đó mẹ thật là buồn, và thực sự mẹ rất nhớ được ôm con ti mẹ. Có những lúc mẹ định luyện lại cho con ti mẹ nhưng rồi mẹ cũng sắp đi làm, và cuối cùng con lại phải bú bình nên mẹ thôi. Một điều mẹ luôn an ủi mình là con đã làm quen với việc bú bình trước khi mẹ đi làm nên khi mẹ đi làm rồi con không thấy sự khác biệt quá lớn. Nếu con vẫn quen ti mẹ, và mẹ lại không có ở nhà nữa thì chắc bé hươu của mẹ khóc không ai dỗ nổi nhỉ. Vả lại dù bú bình, thì con vẫn được ăn những giọt sữa thơm ngon mát lành của mẹ. Lần sau mẹ sẽ giúp kinh nghiệm rất nhiều trong việc cho con bú. Mẹ cám ơn bé hươu của mẹ đã cho mẹ học thêm một kinh nghiệm về việc nuôi con.

Thursday, March 8, 2012

Giây phút hạnh phúc nhất của cuộc đời mẹ

Bé hươu yêu thương của mẹ ơi...

Mẹ vẫn nhớ như in những phút giây đầu đời của con. Lần đầu tiên mẹ nhìn thấy khuôn mặt con, mẹ hạnh phúc đến ấm lòng, và những giọt nước mắt ngọt ngào tuôn ra trên má mẹ. Mẹ con mình đã ở bên nhau hơn 9 tháng và cùng trải qua một chuyến vượt cạn đầy gian khổ. Chặng đường đó có lúc tưởng chừng rất dài và khó khăn, nhưng trước mặt mẹ giờ đây là con gái yêu thương đang cất những tiếng khóc mạnh mẽ chào đời. Mẹ đã cảm nhận được da thịt con khi bác sỹ đặt con lên bụng mẹ, trước khi dây rốn của con còn chưa cắt. Hai mắt con nhắm chặt lại, mồm há thật to và con dùng hết không khí trong phổi khóc thật to để chào mẹ. Tóc con đen nhánh và hai tay nắm đấm tròn xoe cùng đôi chân con giơ lên đạp. Đó là những giây phút hạnh phúc nhất của cuộc đời mẹ.

Mẹ vẫn nhớ như in khi mẹ ôm con vào lòng lần đầu tiên và cho con bú, tầm 20 phút sau khi con ra đời. Lúc này bé hươu của mẹ đã nín khóc rồi, và có vẻ đói. Đôi môi chúm chím của con hướng về ti mẹ và tiếng con mút sao thật đáng yêu. Mẹ nhìn con trong âu yếm và thì thầm với con mẹ rất yêu con. Con của mẹ thật tuyệt vời và con đúng là món quà lớn nhất Trời đã ban cho mẹ từ trước tới nay. Được ôm con trong lòng, cho con ăn, sưởi ấm cho con và nghe những tiếng ọ ọ non nớt của con là những giây phút hạnh phúc nhất của cuộc đời mẹ.

Mẹ vẫn nhớ như in đêm đó khi mẹ đang nằm nghỉ để lấy lại sức sau khi sinh, cô y tá gõ cửa và đẩy vào phòng một cái nôi nhựa con đang nằm trong đó. Cô ý bảo con khóc đòi mẹ. Mọi mệt nhọc đâu tiêu tan hết, mẹ bế con vào lòng, ru ru, thì thầm với con, cho con bú và con nín. Với mẹ đó là những giây phút hạnh phúc nhất của cuộc đời mẹ.

Như mọi người vẫn nói, dù có trải qua bao nhiêu đau đớn, gian khổ và mệt nhọc thì tất cả đều thật bõ công khi mẹ nhìn thấy con.

Everything will be worth it at the end, and that is the absolute truth.